Ngày xưa, có một thời gian trái đất bị hạn hán rất lâu, không có giọt mưa nào. Nắng nóng biến những cánh đồng thành những bãi đất khô nứt nẻ. Sông ngòi và ao hồ không còn giọt nước. Cây cỏ đều bị vàng úa và khô héo.
Cả người và vật đều không còn gì để ăn vì thiếu nước. Mọi loài liên tục làm lễ cầu xin Ông Trời cho mưa xuống, nhưng nhiều tháng trôi qua vẫn không thấy kết quả.
Khi ấy, loài cóc sống trong các đầm lầy khô cạn cũng rất tức giận. Chúng nghĩ nằm chờ mưa kiểu này thì có lẽ sẽ chết trước khi mưa trở lại, thôi đành đánh liều kéo nhau lên tận Trời để kêu nài, may ra thành công. Để chuyến đi có hiệu quả hơn, trên đường đi, loài cóc rủ theo bất cứ loài vật nào mà chúng gặp. Hầu hết các loài đều đồng lòng đi theo tạo thành một đoàn rất đông với đủ mọi giống vật
Khi tới cổng Trời. Loài cóc đại diện mọi loài dẫn đầu vào diện kiến Ông Trời. Nghe thấy tiếng ồn ào, Thiên lôi ra mở cửa Trời tính dùng sức mạnh của mình để đuổi kẻ làm phiền đi. Nào ngờ khi vừa mở cửa Trời ra thấy đám đông như kiến các loài vật đang chờ trước cửa nên đành cho vào.
Ông Trời nghe tiếng ồn ào nên từ bên trong bước ra. Sau khi nghe loài cóc tường thuật sự khổ sở của các giống loài do thiếu mưa, Ông động lòng thương liền lập tức ban mưa xuống trần gian. Ông còn giao cho cóc nhiệm vụ trông coi mùa màng và mỗi khi thiếu nước thì nghiến răng để Ông biết mà cho mưa xuống.
Từ đó về sau, cứ mỗi lần nghe cóc nghiến răng thì Ông Trời cho mưa xuống. Vì thế dân gian cho rằng con cóc là cậu ông trời.
Nguồn: Sưu tầm